Nghĩ đến đấy, Hắn mỉm cười cực kì khoan khoái và cố hít một hơi thật sâu để cảm nhận cái mùi là lạ và lắng nghe cái âm thanh những âm thanh quen thuộc – Hắn vẫn có thói quen như vậy khi thấy mưa. Ngắm nhìn muôn ngàn mảnh thuỷ tinh ào ạt trút xuống qua khung cửa sổ, hắn mường tượng một bức tranh thiên nhiên đã được tạo hoá khắc hoạ đủ đầy. Hắn rời chiếc máy tính và quay sang khung cửa ngắm mưa. Những hạt mưa cứ rơi đều bên ngoài khung cửa. Nó tinh nghịch rơi vút từ trên cao xuống và trước khi rơi xuống đất đã kịp đánh một cái nheo mắt đáng yêu với những hạt không khí cũng đang tung tăng bay bên cạnh.
Hắn nhận thấy những hạt mưa rất trong và ánh lên lung linh trong tích tắc khi bay ngang qua trước mắt Hắn. Vài hạt mưa nặng dần thành hạt và nhảy lăn tăn trên mái của căn nhà đối diện. Bỗng nhiên Hắn cảm thấy tòa nhà nơi Hắn đang làm việc trở nên thật hiền hoà và thân thương đến diệu kì.
Mưa! Cơn mưa thật đẹp — Đẹp giống như hoặc hơn cả những gì mà người ta thường miêu tả trong thơ ca. Đây không phải là lần đầu tiên Hắn cảm nhận về một cơn mưa đẹp như thế này. Nhưng bất cứ khi nào Hắn ngắm mưa rơi, trong lòng Hắn lại rộn lên một cảm xúc khó tả như thế. Bên ngoài trời vẫn đang mưa, như chợt nhận nhớ ra điều gì, Hắn khẽ lắc đầu thật nhẹ và mỉm cười một mình.
Hắn đang nhớ về một mối tình, một cơn mưa – gắn liền với cuộc đời Hắn. Có lẽ Hắn yêu những cơn mưa là thế, Mưa — Hắn luôn có những dòng cảm xúc lạ lùng là thế. Và sau cơn mưa, đôi mắt Hắn, lồng ngực Hắn lại như rạo rực cái hương thơm của cây và lá, hương nồng của đất ẩm. Những lúc ấy Hắn thấy thích thú làm việc lắm, Hắn có thể làm được bất cứ điều gì dù là khó, và dường như Hắn thấy như đang được “refresh ” trong tâm hồn Hắn…
Hắn mỉm cười và lẩm nhẩm mãi…Mưa ơi, xin cứ rơi!
Theo Blog Đức Thanh 1109
*
*