Vậy là đã 2 năm kể từ khi mình rời xa trường lớp. Kể từ lúc ấy đã không còn được mặc bộ đồng phục học sinh, không được nhìn thấy hoa phượng nở đỏ rực trong sân trường nữa. Hôm nay nghe “Hạ Cuối”, kỷ niệm như ùa về và các bạn à, cuộc đời học sinh là một chuỗi những ngày tháng đẹp nhất đấy!
Hạ Cuối.
“Hạ cuối sao mong manh? Một cánh hoa rơi nơi góc trường. Hỏi có ai băng khuâng khi nghe tiếng ve trên nhành phượng vĩ? Ngàn khúc ca ve ơi! Buồn quá mênh mang bao kỉ niệm. Còn mãi trong tim ta dấu yêu một thời.”