Nơi đâu là nhà...

Đã lâu không trở lại blog, mình không biết trên mạng nơi nào là nơi mình dừng chân lại và ghé qua xem nó là nhà nữa. Hình mới thì post lên Face­book với Flickr, có tin tức gì hay thì cũng share lên Face­book cho bà con đọc. Dường như có quá nhiều điều làm cho mình quên mật cái blog này. Hôm nay anh Trung nhờ mình làm 1 cái blog. Mình đã đồng ý. Có lẽ blog là 1 thứ nên có.  Thỉnh thoảng bực tức vui buồn chuyện gì cũng có thể bay vào đây viết cho vơi. Nói quá dài dòng, thôi vào vấn để chính.

Hôm bữa mình có chụp vài tấm hình của 2 nhỏ em họ. Trẻ con thật hồn nhiên và thích được chụp hình.  Cứ cầm máy lên là lại làm kiểu, làm mình cũng có cảm hứng theo. Mình đã thử chụp RAW, chụp xong thấy tiếc 1 điều là sao hồi đó tới giờ mình không chụp RAW. Có quá nhiều cái hay, những bức ảnh thiếu sáng được cải thiện rõ rệt. Tính mình thì thích chỉnh lại bằng Light­room và Pho­to­shop trước khi post hình lên mạng. Có nhiều người không thích điều này, mình thấy nó không có vấn đề gì cả, một bức ảnh là tác phẩm do mình tạo ra, mình được phép xào nấu nó lại theo ý của mình chứ. Ví dụ như là tấm này, nếu không chụp RAW mình sẽ không bao giờ chỉnh lại được như vầy. Nếu mình show ảnh gốc lên đây chắc sẽ không ai tin đâu.

Và mình thích nhất tấm này:

Cái D90 của mình đã chụp tới shot thứ 8500 rồi, chỉ trong vòng 4 tháng. Cảm thấy mình cũng tiến bộ hơn một chút, lâu lâu nhìn lại ảnh lúc trước lại không vừa ý và sự nhìn nhận cái đẹp cứ theo đó mà tăng dần :) Mình đã tự hứa với lòng là sẽ đổi máy mới chỉ khi nào cái D90 này bay cái màn trập =) Còn bây giờ thì cứ để dành tiền mua lens. Chụp nhiều rồi mới thấy cần 1 cái lens zoom trong khoảng tiêu cự 70mm tới 200mm. Nhưng mắc quá ai mà mua nổi. Cứ có cái lens 35mm f1.8 cắm hoài trên máy. Mình thích như vậy.

Thêm nữa là cuối cùng mình đã tốt nghiệp high school. Vừa học xong 1 năm col­lege, vừa tốt nghiệp high school. Cũng cảm thấy rất hãnh diện vì mình vẫn không bị chậm hơn ai. Mặc dù qua đây ai cũng nói là sẽ bị chậm 1 năm :) Ngày tốt nghiệp rất vui, cảm giác khi được đọc tên và bước đi nhận bằng tốt nghiệp sẽ không thể nào quên được. 12 năm mới có 1 lần, rồi sau này sẽ có thêm lần nữa là tốt nghiệp ĐH. Chắc hơi lâu, 3 hoặc 4 năm nữa quá :)

Sau khi đi được nhiều nơi mình phải công nhận là nước Mỹ rất đẹp! :) Mình thích cái lúc lái xe về nhà trên đường Cal­i­for­nia, tới khúc quanh ấy mình lại mở cửa kính xuống, để cho mùi hương hoa lài trên hàng cây bên đường xộc vào mũi. Mùi hương thật dễ chịu, một ngày đi học như thế đã kết thúc. Càng làm cho mình dễ chịu hơn nữa. Mình thích lúc đi Laguna Beach, một bên là biển, một bên là ngọn đồi và những ngôi nhà trên cao, những ngôi nhà cứ ẩn hiện trong làn sương mù và một vẻ cổ kính gì đó khó quên. Mình muốn được đi nhiều nơi hơn nữa.

Phạm Bảo Khoa

Read more posts by this author.