Hôm nay ở trường Ngô Sỹ Liên — ngôi trường cũ của tôi, cả trường rất buồn khi có một bạn học sinh bị tai nạn giao thông và qua đời ngày thứ 2 — 21÷05÷07.
Priscillia~ đã có một bài viết cho bạn ấy: LINK
Buồn thì có buồn, nhưng khi tôi nghe kể đến đoạn này. Tôi không thể chịu nổi trước hành động này:
J5 (5÷23÷2007 5:00:02 PM): ban ấy đi xe máyJ5 (5÷23÷2007 5:00:12 PM): trên đường đến ngôi trường cấp 3 mà bạn ấy thix
J5 (5÷23÷2007 5:00:14 PM): đi xem truớc’ íh mà
J5 (5÷23÷2007 5:00:21 PM): rồi bị xe tông J5 (5÷23÷2007 5:00:24 PM): té J5 (5÷23÷2007 5:00:27 PM): rồi bị đưa vào BV J5 (5÷23÷2007 5:00:30 PM): nhưng BV nói là J5 (5÷23÷2007 5:00:32 PM): chưa có za đình J5 (5÷23÷2007 5:00:35 PM): và chưa đóng tiền J5 (5÷23÷2007 5:00:38 PM): thì chưa chữa |
Có thể không trách các bác sĩ được! Nghe ba và mẹ tôi nói, ở Việt Nam, bệnh viện nào cũng vậy, phải làm giấy tờ và thanh toán tiền xong rồi mới được chữa trị!! Chẳng lẽ đây là cái luật của bệnh viện àh?
Bệnh viện là đây sao? Nơi chữa bệnh là đây sao? Sao tôi thấy nó giống cuộc mua bán quá! “Anh đưa tôi tiền, rồi tôi mới đưa cho cái anh cần”. Giờ tôi lại ước sao cho bệnh viện giống cái nhà hàng. Gọi món, ăn, tính tiền, thanh toán!
Đơn giản vậy thôi! Thế nhưng chưa có bệnh viện nào ở VN làm àh?
Tôi có xem qua các bộ phim nước ngoài! Bệnh nhân được đưa ngay vào phòng cấp cứu, ko cần biết có tiền hay ko? Có gia đình hay ko?
Xin hỏi các bệnh viện ở VN, nếu tôi đang đau tim, đang hấp hối, trong túi tôi chỉ có 10 ngàn đồng. Bệnh viện có chữa cho tôi ko? Hay là để tôi nằm đó và chết đi!
Chỉ một câu hỏi vậy thôi, ko biết có ai trả lời được ko?
Mong một ngày, tôi lại cảm phục câu “Lương y như từ mẫu”. Còn hiện tại, ngay lúc này đây, tôi thấy cái ý nghĩa của nó thấp lắm. Thấp lắm đấy!!
AloneStar
23÷5÷2007