Anh là ai?

Mấy bữa nay vào lại blog anh thấy anh chưa bao giờ viết  1 cái About Me cho ra hồn. Vì thực ra tính anh rất là giản dị và hay thu mình trước thế gian. Đến cả cái chú thích blog anh cũng ghi anh là một “Người Bình Thường” thì việc viết 1 cái About Me dài như là 1 CV xin việc là hơi quá sức đối với anh. Anh chưa có cái thành tưu nào trong cuộc sống đáng để tự mình nở mũi để khoe ra cho bàn dân thiên hạ. Tóm lại 1 câu hỏi cần được trả lời là “Anh là ai?”

Ừ thì anh là một người bình thường, anh mê coi phim, anh mê âm nhạc. Anh mê nhiếp ảnh. Anh trong mấy cái về lãnh vực IT thì cũng có thể coi là có hiểu biết một chút. Anh sống đơn giản, không cầu kỳ, không chú trọng tiền bạc và tính anh rất sòng phẳng. Người ta cho mình cái gì thì mình phải cho người ta lại 1 cái gì đó tương tự. Vậy nên anh rất sợ làm phiền người khác. Thỉnh thoảng anh muốn nhờ 1 việc gì đó mà nghĩ tới mình sẽ nợ người ta cái gì đó nên thôi. Khi người khác làm cho anh cái gì đó thì anh cám ơn rối rít. Anh trọng người tài. Tính anh rất lười ‚làm việc theo cảm hứng. Không có cảm hứng thì anh nghỉ cho khoẻ. Anh nhìn đời bằng một con mắt đơn giản, cho đến nay là như vậy. Anh không ghét cuộc đời này vì anh có một cuộc sống hạnh phúc êm đềm không biến động. Nhưng khi đại hoạ ập đến thì con người anh biết đâu sẽ khác. Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi (hoặc thôi đẩy). Vì vậy nên anh cũng chưa biết rõ anh là một người thế nào. Tốt vào lúc này hay xấu vào lúc kia.

Túm lại 1 câu là chính anh cũng không biết anh là một con người như thế nào. Anh đang dần thay đổi để trở nên tốt hơn và anh tin mình sẽ làm được. Anh có một ước mơ lớn, một ý chí lớn và anh có niềm tin. Anh ghét nhất cái kiểu nói nhiều làm ít nên anh sẽ không nói tiếp về dự định tương lai nữa. Anh sẽ bước ra đời và nói ít làm nhiều. Anh gần 19 tuổi rồi nên anh muốn trở thành một người đàn ông mẫu mực và kiệm lời. Tính anh hay đùa giỡn với con gái nên lắm lúc bạn thân của anh toàn là con gái. Cho tới thời gian đi học ở col­lege anh mới đàn đúm với lũ bạn cùng lớp, cũng qua nhà nhậu nhẹt bia rượu (không có gái gú vì tính anh không thích bừa bãi trong mấy chuyện này). Vậy nên anh đang xấu dần đi hay anh đang tốt lên thì thực chất cái vấn đề này nó quá khó để trả lời.

Tính anh hay ghen tị với người khác, thấy ai có ảnh đẹp là anh thèm, anh thèm đến ăn ngủ không yên tại sao người ta làm được mà mình không làm được. Anh vò đầu bứt tóc, nhiều lúc anh tự nói mình bất tài vô dụng nhưng mấy cái ý nghĩ đó cũng không tồn tại lâu trong đầu anh. Anh luôn tự nói với anh là tuổi đời còn nhỏ, anh sẽ có kinh nghiệm khi lớn lên. Anh tự buồn tự để trong long rồi anh tư vơi đi. Anh làm việc mình anh vậy đó.

Thỉnh thoảng trong lớp anh nói mấy câu làm cả lớp cười và họ tỏ ra xem thường anh. Bây giờ khuôn mặt anh đã chai dần đi, anh bỏ ngoài tai tất cả, anh gọi bọn họ là một lũ phàm phu tục tử. Vì rốt cuộc điểm số của anh luôn cao hơn bọn họ.  Có những con người luôn tốt với anh, anh yêu quý những người đó.

Anh xưng anh trong blog này vì thấy mình tự nói về mình dễ dàng hơn là xưng tôi, nó có vẻ seri­ous làm sao. Anh ít khi trải lòng mình ra như vậy, anh sống nội tâm và anh hành động theo cảm xúc. Lý trí của anh đi theo sau, cảm xúc của anh trải ra rồi lý trí mới bắt đầu chạy theo. Vì vậy nên có lúc anh thốt ra những câu đầy cảm xúc rồi anh mới tự thấy sai rồi chỉnh sửa.

Thôi bây giờ anh đi ăn cơm rồi nghe nhạc. Ngày hè của anh đơn giản.

P/S: Và anh đang nghĩ đến một người con gái! Nếu em nghĩ đó là em thì em đã nghĩ đúng rồi đó. (Anh thề câu này là cảm xúc và anh tự hứa với lòng là sẽ không xoá câu này đi dẫu khi cái lí trí của anh nó đòi hỏi anh phải làm như vậy).

Phạm Bảo Khoa

Read more posts by this author.